Chương 13:
Tại Trung bất an ngồi trong phòng, không ngừng cầu xin trời xanh phù hộ cho Xương Mân có thể tìm được đường sống trong chỗ chết: “Xương Mân, nhất định phải còn sống!” Đúng lúc này, một bóng đen đứng phía sau Tại Trung, ôm cổ y, Tại Trung vừa định kêu cứu, người sau lưng y ghé vào lỗ tai y gọi: “Tại Trung, là ta.” Nghe được âm thanh quen thuộc, Tại Trung nước mắt vỡ đê, ôm lấy Xương Mân khóc lớn lên: “Xương Mân, đi mau, Duẫn Hạo hắn muốn giết ngươi! Đi mau đi!” “Không có việc gì, ta sớm đã biết rồi.”
Xương Mân vẻ mặt bình tĩnh nói xong, Tại Trung có chút lo lắng nhìn Xương Mân, “Làm sao bây giờ?” Xương Mân nhìn Tại Trung: “Tại Trung, theo ta đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này được không? Rời hoàng cung, đi nơi nào cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này, được không?” Rời đi? Điều này có nghĩa gì, rời khỏi Hoàng Thành, rời khỏi ca ca thương yêu mình nhất, còn có Duẫn Hạo, cùng duẫn Hạo vĩnh viễn không gặp lại! Tại Trung không dám tưởng tượng, rời khỏi nơi này rồi mình sẽ biến thành cái dạng gì.
“Ngươi không muốn sao?” Một bên chính là người mình yêu thương nhất, một bên lại là người sẵn sàng vì mình mà từ bỏ hết thảy, Kim Tại Trung, ngươi làm cái gì mà có thể xứng đáng để cho bọn họ làm như vậy? Tại Trung vô lực hướng về phía Xương Mân gật gật đầu, “Ân, chúng ta rời đi đi.”
Duẫn Hạo không thương y, ở lại nơi này có ích lợi gì, y phải rời khỏi nơi này, nơi đã làm cho y thương tổn. “Chúng ta hiện tại làm thế nào mà ra khỏi cung đây?” Đang cùng Xương Mân nghĩ ra cách để ra khỏi cung, một thanh âm vang lên: “Chủ tử, Vương gia, hãy để Sương nhi giúp ngài!”
“Sương nhi?” Xương Mân nhìn Sương nhi, “Nô tỳ biết có một nơi có thể ra khỏi cung mà rất ít người biết, dọc theo đường nhỏ là có thể lập tức ra khỏi thành! Chủ tử mau cùng nô tỳ đi thôi.” Nguyên lai Sương nhi muốn giúp bọn hắn, Xương Mân ôm Tại Trung tránh khỏi quan sát của thị vệ, theo sát phía sau Sương nhi “Chính là nơi này, ra cửa cung cũng là thoát khỏi Hoàng thành. Đúng rồi, nơi này có một ít vàng bạc cùng trang sức, trên đường nhất định cần dùng đến.” Sau đó nói với Xương Mân: “Vương gia, chủ tử đang mang thai cần phải cẩn thận, xin ngài nhất định phải hảo hảo chiếu cố y.”
Sương nhi nói xong lau lau nước mắt, ánh mắt có chút bi thương. “Không thể, Duẫn Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi, Sương nhi, chúng ta cùng nhau đi, được không?” Sương nhi không thể ở lại nơi đó, thuận theo tính cách của Duẫn Hạo hắn chắc chắn sẽ giết nàng. “Nô tỳ không đi, chủ tử, Sương nhi thật cao hứng vì có thể được hầu hạ người. Chủ tử là người tốt, nô tỳ không bỏ lại các tỷ muội trong Thánh Tuyết điện được, nô tỳ đi rồi các nàng sẽ thế nào?”
“Sương nhi…” Tại Trung không đành lòng nhìn nữ tử thiện lương đã theo mình trong một năm qua, “Cám ơn ngươi, Sương nhi…”“Còn có, chủ tử, ngài nhất định phải hạnh phúc!” “Ân…” Tại Trung gật đầu, Xương Mân cảm kích liếc mắt nhìn nữ nhân đã đi xa, biến mất trong bóng tối.
“Kim Tại Trung đâu, người đâu?!” Duẫn Hạo đi vào Thánh Tuyết điện lại không thấy Tại Trung, tức giận nhìn một đám nô tài đang quỳ trên mặt đất: “Nói! Người kia đâu?” Những người đó sợ tới mức thở cũng không dám thở. Sương nhi ngẩng đầu: “Hoàng Thượng, Vương phi cùng Vương gia đã ly khai, không bao giờ trở lại nữa!” “Ngươi nói cái gì!?” Duẫn Hạo nổi nóng, Thẩm Xương Mân cư nhiên dám trốn trở về đem Tại Trung mang đi! Sương nhi nghĩ rằng, chết thì chết dù sao là vì hạnh phúc của chủ tử mà hy sinh cũng không có gì phải tiếc nuối, “Là nô tỳ giúp bọn họ rời đi, ngài muốn giết thì cứ giết một mình nô tỳ, xin Hoàng Thượng buông tha những người khác.” Sương nhi không biết vì sao lại có dũng khí dám chống đối lại Thiên tử.
“Hảo, muốn chạy trốn, vậy thì để xem bọn họ có thể hay không chạy thoát khỏi lòng bàn tay trẫm!” Duẫn Hạo phẫn nộ ly khai Thánh Tuyết điện, Sương nhi ở trong lòng mặc niệm: “Vương gia, ngài nhất định phải mang Vương phi rời đi, việc Sương nhi có thể làm cũng chỉ đến đây thôi”. Tại Trung rúc vào trong lòng Xương Mân, bọn họ đã đi hết mấy ngày đường, sợ duẫn Hạo sẽ đuổi theo.
Cả ngày bôn ba làm cho Tại Trung mệt đến cực điểm, Xương Mân nhìn sắc mặt trở nên trắng bệch của Tại Trung, đau lòng nói: “Đợi lát nữa hãy đi tiếp, chúng ta tìm nơi nào để dừng chân đã, được không?” Tại Trung suy yếu gật đầu. “Tại Trung, tỉnh tỉnh?” Tại Trung mơ mơ màng màng, Xương Mân sờ sờ trán, không tốt, phát sốt rồi! Làm sao bây giờ, không thể lại đi tiếp nữa, như vậy cơ thể Tại Trung sẽ chịu không nổi.
Cách đó không xa vừa vặn có một thôn trang nhỏ, chỉ có thể như vậy. Xương Mân ôm Tại Trung gõ cửa nhà một hộ dân: “Có người không? Làm ơn mau mở cửa!” Xương Mân trong lòng nóng như lửa đốt, “Ai vậy?” Mở cửa là một vị lão phụ nhân, “Đại nương, nương tử ta bị nhiễm phong hàn, cầu người cứu y!” “A, mau vào đây!” “Hảo, xin cảm tạ!” Xương Mân vội vàng ôm Tại Trung vào nhà nhân gia kia. “Nàng không có việc gì, ngươi tiểu tử này thật là, bụng nương tử ngươi đã lớn như vậy rồi còn bắt nàng đi theo chịu khổ, thật không hiểu ngươi làm tướng công của nàng như thế nào!”
“Là là là…” Xương Mân lúng túng nói, nhìn người nằm ở trên giường, đã làm cho y chịu khổ rồi. “Đại nương, người có thể cho chúng ta ở lại chỗ này khôngg, ta việc gì cũng có thể làm được, ta chỉ mong có thể hảo hảo chiếu cố nương tử của ta.” Hiện tại, Tại Trung sẽ không chịu nổi mệt nhọc, nói xong hắn đang muốn quỳ xuống. “Nói gì vậy? Trong thôn của ta có mấy chục hộ dân, trong nhà cũng chỉ có ta cùng lão công, hiện tại hai người các ngươi đến đây vừa vặn có thể làm bạn. Ta cũng thích vị cô nương xinh đẹp này.” Xương Mân nghĩ rằng đem Tại trung trở thành nữ nhân cũng tốt.
“Cám ơn đại nương!” Như thế sẽ tốt hơn cho thân thể Tại Trung nhiều, bọn họ sẽ ngụ ở thôn trang nhỏ này. Xương Mân mỗi ngày giúp thôn nhân lên núi đốn củi,mọi người đều thích tên tiểu tử tuấn mỹ cần cù này, cũng đều biết đây là hai vị khách nhân của lão Tôn gia. Hắn có một vị nương tử ôn nhu xinh đẹp, còn mang một đứa nhỏ, mỗi ngày chờ hắn về nhà ăn cơm, những nam nhân trẻ tuổi khác trong thôn đều rất hâm mộ, cầu mà không được.
Xương Mân vừa vào cửa liền kêu:“ Tôn đại gia, tôn đại nương, ta đã trở về!” “Đã về rồi!” Tôn đại gia cười tủm tỉm nhìn tiểu tử này. “Ân.” Xương Mân buông mọi đồ vật, vào nhà uống liền mấy ngụm nước, Tại Trung từ buồng trong đi ra giúp hắn lau mồ hôi, “Xem ngươi kìa, mệt đến thế này.” Làm Xương Mân ngây ngô cười một cái.
Hôm nay, Xương Mân như bình thường trở về nhà, thấy vài người đang ở cửa lôi kéo Tôn đại gia, vội vàng tiến lên đẩy những người đó ra, “Các ngươi đang làm cái gì, khi dễ một lão nhân gia!” Tên ác bá hướng Xương Mân mắng: “Ngươi là cái quái gì? Dám quản chuyện của bổn đại gia!”
Xương Mân áp chế lửa giận trong lòng nói: “Ta là con của hắn!” “Con? Tốt lắm, ngươi đã là con của hắn vậy thì lão nhân này nợ ta một nghìn lượng, lập tức trả cho bổn đại gia! Bằng không ta liền cáo quan!” Tôn đại đảo quanh hai mắt: “Lý gia, tiểu nhân chỉ mượn mười lượng a.” “Phế vật, nói cái gì, tiền lãi đã tăng lên thành một nghìn lượng rồi a!” “Ngươi…”
“Làm sao vậy?” Nghe được là thanh âm của Tại Trung, Xương Mân cả kinh, không tốt. Quả nhiên, trong đám người liền lập tức có người phát ra tiếng hút khí, tên Lý ác bá kia nhìn người trước mắt đẹp không gì sánh nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm, lại nhìn kỹ, mỹ nhân kia dù mặc quần áo vải thô, tóc dài chỉ được một cây trâm gỗ bình thường giữ lại, nhưng lại hé ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Cánh tay dài trắng nõn vỗ về bụng, hiển nhiên là đang mang thai. Nhìn mỹ nhân như vậy, Lý ác bá thầm nghĩ muốn đem mỹ nhân này chiếm làm của riêng. Xương Mân nhìn Lý ác bá nhìn trộm Tại Trung như vậy, thật muốn giết chết hắn! Hắn kìm nén tức giận, đem Tại Trung bảo vệ ở sau người.
Tại Trung cũng thấy được trong hắn không có ý tốt, Lý ác bá mở miệng nói: “Trong vòng 3 ngày nếu như không trả được ngân lượng, vị mỹ nhân kia liền thuộc về bổn đại gia!” Hừ, xem ra các ngươi cũng không kiếm được, mỹ nhân sớm hay muộn cũng sẽ là của ta, nói xong nghênh ngang mà rời đi.
“Tiểu Tại nha, Tôn đại gia thực xin lỗi ngươi. Tên Lý ác bá kia thường xuyên cường thưởng dân nữ, cũng không biết đã hủy bao nhiêu nữ tử trong sạch. Nếu không, ngươi cùng tiểu Mân vẫn là nên đi thôi, cũng không thể làm cho Tiểu Tại bị tội, chúng ta đều đã già rồi, chết cũng đáng!” Tôn đại gia oán hận nói xong, Tại Trung giữ chặt tay hắn: “Cái này làm sao có thể được, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta làm sao có thể làm như vậy. Sẽ có biện pháp.” Ngước lên nhìn Xương Mân một cái, Xương Mân nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp .”
Đỡ Tại Trung trở về phòng, sau đó lấy ra những đồ vật Sươngnhi đưa, ít nhiều vẫn còn giá trị, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Xương Mân lấy ra miếng ngọc bội mình hay đeo bên người, “Cầm nó hẳn là đủ rồi.” Tại Trung kinh ngạc nói: “Này…Này không phải, bảo vật gia truyền của Thẩm gia sao, làm sao có thể?” Xương Mân ôm Tại Trung: “Này có là gì đâu? Với ta mà nói ngươi mới là quý giá nhất.”
Xương Mân đem mấy thứ này đến trấn trên cầm, có đủ một nghìn lượng. “Hoàng Thượng, đã tìm được hành tung của Xương Mân!” “Ở đâu?” “Ngay tại…” Hảo, Kim Tại Trung, Thẩm Xương Mân, trẫm xem các ngươi còn có thể trốn tới khi nào.