Bông tuyết_Part 7

Nửa đêm.

Sự im lặng của chết chóc lan tràn khắp nơi, mở ra một cảnh tưởng xung quanh chỉ toàn là máu. Ba nam nhân anh tuấn không ai bì nổi từ trên cao nhìn xuống những thi thể lạnh như băng trên mặt đất. Nhưng nam nhân đứng ở giữa biểu tình trên mặt lại lạnh lùng hơn cả, bộ tây trang màu đen cùng biểu tình lạnh lùng càng tôn thêm sự lãnh đạm, tuyệt tình của con người lạnh như băng này.

Từ hôm nay trở đi, Đông Thần Tướng thật sự đã nằm trong tay hắn. Lúc trước nam nhân ngu xuẩn này lưu lại mạng của hắn quả là một việc hết sức sai lầm, để lại Trịnh Duẫn Hạo hắn chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Nhưng điều làm hắn ghét chính là nam nhân cư nhiên trước khi chết còn cười nói hắn rốt cuộc cũng đã bồi dưỡng ra được một chủ nhân chân chính cho Đông Thần.

Hừ, cái gì mà chủ nhân của Đông thần. Hắn Trịnh Duẫn Hạo chính là muốn dùng máu để tẩy sạch hết những thứ ở đây, trở thành tân bá chủ. Cái thi thể lạnh ngắt trước mắt này, người này xem như là phụ thân của hắn, chẳng qua hắn cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Ở loại địa phương như Đông Thần này, người thất bại cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết.

“Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ nhân mới của Đông Thần.” Vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo cùng khinh miệt.

Hàn Canh hơi hơi cười, Hữu Thiên cũng chỉ còn biết đảo đảo ánh mắt. Bọn họ ba người chính là chúa tể mới của nơi này. Bước ra từ cái trại huấn luyện sát thủ bẩn thỉu ấy, bắt đầu từ một khắc hai bàn tay non nớt dính đầy máu tươi kia, bọn họ cùng những thứ tốt đẹp đã không còn quan hệ. Cùng làm bạn với họ, từ nay về sau cũng chỉ là một mảnh hắc ám.

“Giải quyết một đám người như vâỵ thực sự rất mệt a!” Phác Hữu Thiên duỗi người, oán giận nói: “Ta thấy ta ngồi trước máy tính làm việc còn thích hợp hơn!”

Không để ý đến những lời oán giận của Phác Hữu Thiên, Duẫn Hạo cùng Hàn Canh lập tức đi ra đại môn.

Nếu đã muốn tuyên bố người thắng cuộc, vậy bây giờ hẳn là lúc đi giải quyết các thế lực chống đối đi!? Nắm giữ Đông Thần, vẫn là cần thời gian. Nhưng là mọi chuyện sẽ không còn xa nữa. Dù sao kẻ có quyền lực cao nhất cũng đã chết dưới họng súng của hắn. Hơn nữa Duẫn Hạo là thiếu chủ mà Đông Thần vẫn cất giấu, hoàn toàn có tư cách kế thừa toàn bộ Đông Thần.

Ánh sáng của buổi bình minh từ từ phủ xuống, rực rỡ chói chang.

Vậy là mười năm đã trôi qua….

Trên đường vào buổi sáng sớm, một thiếu niên với mái tóc đen rũ qua vai đang ngồi ở ven đường nhìn vào thông báo tuyển dụng của một tờ báo, buồn rầu lấy bút gạch đi những nơi mình đã đi qua. Gương mặt xinh đẹp như thiên sứ, ở dưới ánh sáng sớm hơi hơi tỏa sáng, làm cho người ta không thể rời mắt. Dung nhan đẹp như vậy, thật giống như không thuộc về thế giới trần tục này, và cũng chỉ có thiếu niên này mới có.

“Tại Trung!” Nghe tiếng gọi, cậu ngước nhìn chàng trai đang chạy tới, trong tay là một cái bánh, “Chưa ăn điểm tâm liền đi ra tìm việc ? Thật may là ngày hôm qua siêu thị có giảm giá, ta mua được rất nhiều bánh!” Nam nhân xinh đẹp này so với Tại Trung có chút lớn hơn, là Kim Hi Triệt, giờ phút này hắn đang vì chiến tích mình ngày hôm qua mua được báng mì đại hạ giá mà kiêu ngạo.

Tại Trung nhận lấy chiếc bánh trong tay Hi Triệt ăn rồi đứng lên, hỏi: “Tuấn Tú còn ngủ sao?”

“Ân. Vừa dậy uống thuốc, lại ngủ rồi.” Hi Triệt cắn một ngụm bánh, híp mắt nhìn bầu trời, nắng sớm thật chói mắt .“Tại trung…… Kỳ thật chuyện tiền bạc, ta có thể tự lo liệu. Đệ đừng vất vả như vậy.”

“Hơn mười vạn tiền ca có thể tự lo sao?!” Ngữ khí của Tại Trung có chút cứng rắn, “Tuấn Tú cũng là đệ đệ của ta, tiền phẫu thuật của đệ ấy ta cũng muốn cùng ngươi lo liệu. Ca ngươi đừng có khi nào cũng xem ta như tiểu hài tử được ko!”

Nhìn Tại Trung như vậy, Hi Triệt cười ra tiếng: “Hảo, hảo! Tại Trung của chúng ta là lớn nhất!”

Vài năm trước Hi Triệt đem Tại Trung cùng Tuấn Tú mang ra khỏi cái cô nhi viện vô nhân đạo đó, bọn họ liền như vậy dựa vào tiền làm công của Hi Triệt sống qua ngày. Nhưng dần dần bệnh tim của Tuấn Tú trở nên nặng hơn, lại cần một số lượng lớn thuốc để duy trì, thậm chí hiện giờ còn cần phải mổ. Cho nên, Hi Triệt dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Tại Trung, cuối cùng cũng đồng ý cho cậu tìm việc làm.

Bông tuyết_Part 6

Thật nhớ không rõ từ khi được cứu lên đến nay đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.
Tại Trung đứng ở trước cửa sổ của cô nhi viện, cẩn thận tưới nước cho một bụi cỏ non. Ánh mặt trời sáng tỏa trên cửa sổ, soi rọi khuôn mặt trong sáng của Tại Trung. Buổi sáng hôm nay, cậu đã chính thức trở thành cô nhi. Mẹ đã chết trong một tai nạn xe cộ, bà ngoại cũng bởi vì bệnh tim tái phát mà qua đời. Cậu trở về nhà cũ thì Duẫn Hạo đã sớm rời đi. Hiện tại, cậu chỉ còn có một mình.
Vuốt ve cây thánh giá ở trước ngực, Tại Trung tủi thân cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên nỗi cô đơn sâu sắc.
“Cỏ nhỏ, ngươi phải mau mau lớn lên thật tốt.” Tại Trung tiếp tục tưới nước cho bụi cỏ non, sống mũi cảm thấy cay cay, nước mắt cứ như thế liền rơi xuống, “Thật sự không còn ai cần Tại Trung nữa. Tại Trung muốn về nhà……. Muốn về nhà…….”
Mười tuổi, cậu cứ như vậy đứng bên cửa sổ, nói chuyện với đám cỏ non.
“Nơi này các cô chú thật sự rất hung dữ, Tại Trung rất sợ…….” Nghẹn ngào, trên mặt đều là nước mắt nước mũi, “Ta nhớ mẹ……”
Đột nhiên, bên tai vang lên một thanh âm non nớt: “Hi Triệt ca ca, Tại Trung ca ca lại khóc nhè a.” Đó là Tuấn Tú 5 tuổi, vẻ mặt buồn rầu nhìn Tại Trung. Tuấn Tú bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã bị bỏ rơi. Mà đứa nhỏ xinh xắn mặc bộ đồ màu phấn hồng đứng bên cạnh Tuấn Tú chính là Kim Hi Triệt, bởi vì cha mẹ ly dị mà bị vứt bỏ.
“Thật là, như thế nào lại khóc chứ!” Hi Triệt cũng thực buồn phiền, đi lên trước lau nước mắt cho Tại Trung, “Nha nha, đừng có khóc!” Nói xong còn hướng miệng Tại Trung đút vào một viên chocolate, nghịch ngợm nói: “Lấy trộm đấy, cái chú kia thực sự rất hung dữ a, ăn ngon đi!”
“Ai ~~ Tuấn Tú cũng muốn ăn.” Tuấn Tú vẻ mặt thèm thuồng nhìn là đã biết muốn nói đến viên chocolate trong miệng Tại Trung, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn quachocolate.
Hi Triệt không biết làm thế nào, “Ta chỉ trộm được có một viên, ta cũng chưa ăn! Tại Trung khóc, thì cho Tại Trung ăn.” Xoa xoa đầu Tuấn Tú, “Ngoan, về sau ca ca sẽ kiếm thật nhiều tiền. Đến lúc đó sẽ mua cho Tuấn Tú thật nhiều kẹo.”
“Hảo a! Ca ca cũng phải mua cho Tại Trung ca ca nữa, như vậy Tại Trung ca ca sẽ không khóc nhè nữa!” Tuấn Tú ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ, cười tươi rực rỡ, trông xinh đẹp như một thiên sứ.
Tại Trung hấp hấp cái mũi, ngừng khóc, tươi cười lộ ra răng nanh.
“Oa ~~ Tại Trung ca ca cười rồi, thật là đẹp nga!” Tiểu Tuấn Tú ôm lấy Tại Trung, ở trong lòng cậu cọ cọ, thật giống một chú mèo nhỏ a, bộ dáng ngây ngốc, lại đáng yêu cực kỳ.
Đang trong lúc cả ba cùng cười hớn hở, y tá của cô nhi viện thở phì phì hùng hổ bước tới.
Hi Triệt vừa thấy, lập tức kéo Tuấn Tú cùng Tại Trung chạy đi rồi nói: “Chạy mau, nếu không muốn bị đánh!” Hi Triệt trộm chocolate của chú y tá này, bị bắt thì sẽ bị phạt rất nặng.
Tuy nói nơi này là cô nhi viện của chính phủ, nhưng các cô nhi ở đây cũng đều bị đối xử không ra gì. Vẫn thường phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ bị những người y tá hung ác này mắng phạt. Chúng đều là những đứa nhỏ đáng thương không có cách gì để thoát khỏi số phận này.
Ba người tuy rằng đã cố gắng chạy trốn, nhưng rồi cuối cùng cũng bị phạt. Đương nhiên, sau khi Hi Triệt nhận lỗi, bị đánh cho đỏ lằn cả mông, còn bị phạt không được ăn cơm tối. Hi Triệt để bụng đói như vậy chui vào trong chăn, trong đầu nghĩ, cũng không phải là đói, trước kia làm ăn xin thì lúc nào cũng phải chịu đói đấy thôi. Dù sao nơi này cũng không cho ăn nhiều, so với nhịn đói cũng chẳng có gì khác nhau.
“Ca……” Có người nhẹ nhàng lay Hi Triệt đang úp mặt trong chăn.
“Ca……” Tại Trung cùng Tuấn Tú khuôn mặt nhỏ nhắn đi tới, trong tay là mấy viên cơm nắm từ bữa tối, “Ca ca ngươi ăn đi!”
“Uy! Bọn họ cho ăn ít như vậy các ngươi còn dành lại cho ta, ta không ăn, các ngươi sẽ đói bụng đó.” Hi Triệt trốn vào chăn, hốc mắt ẩm ướt, hai cái đứa ngốc này. Trước kia mọi người đều là giành giựt đồ ăn của nhau, thê mà hai đứa ngốc này lại đem đồ ăn cho một đứa bị phạt như mình.
Tại Trung cùng Tuấn Tú thực kiên nhẫn kéo kéo chăn của Hi Triệt ra, sau đó cười rộ lên: “Hi Triệt ca ca khóc nhè !”
“Ta không có!! Các ngươi mới khóc nhè!!” Hi Triệt giận dỗi ngồi dậy.
“Hi Triệt ca, ta hôm nay đã ăn chocolate, cho nên không đói bụng.” Tại Trung bắt lấy tay Hi Triệt nhét vào mấy viên cơm nắm.
“Hi Triệt ca ca, Tuấn Tú còn nhỏ, ăn không hết nhiều như vậy.” Tuấn Tú cũng như vậy bắt lấy tay Hi Triệt nhét vào mấy viên cơm.
Hi Triệt chần chờ một hồi, sau đó cắn một miếng thật lớn. Vì thế…… mấy nắm cơm nho nhỏ rất mau bị Hi Triệt xử lý hết.
Ba người nằm cạnh nhau trong chăn, Hi Triệt đột nhiên nói: “Chờ ta lớn hơn một chút, chúng ta bỏ trốn khỏi đây. Không cần phải ở lại nơi này nữa, ta sẽ đi ra ngoài kiếm việc làm để nuôi các ngươi.”
“Ân…… Ta cũng muốn đi làm, sau đó cùng Hi Triệt ca ca và Tại Trung ca ca mua đường ăn!” Tuấn Tú lộ ra vẻ mặt chờ mong, từ nhỏ cậu đã ở nơi này, vẫn chưa từng đi ra ngoài. Tuấn Tú xoay người, nhìn qua Tại Trung lại đang ngẩn người, tay đưa lên cổ vuốt ve cây thánh giá, “Tại Trung ca ca chiếc thánh giá này rất quan trọng sao?”
“Ân? Ân……” Tại Trung chớp chớp đôi mắt to tròn, “Nhưng người đưa cho ta cái này đã không còn thấy đâu nữa. Ta không tìm thấy hắn.”
“Ha ~~ là người trong lòng của Tại Trung sao?” Hi Triệt đứng dậy, ranh ma nhìn Tại Trung. Làm hại Tại Trung đỏ ửng cả mặt, Hi Triệt càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình, “[*__*] hì hì…… Nguyên lai Tại Trung đã có người trong lòng nha! Về sau, sau khi chúng ta rời khỏi đây. Tại Trung nhất định sẽ gặp lại hắn.” Hi Triệt còn nghiêm Túc nói.
Chỉ cần tin tưởng, nhất định sẽ gặp lại.
Trong tương lai, tại một nơi nào đó, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
Ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, còn có dấu vết của sao băng xẹt qua……

Bông tuyết_Part 5

“Ta muốn giết ngươi!!” Duẫn Hạo lao tới, lại bị một nam nhân mặc hắc y hung hăng tóm lại. Duẫn Hạo hai mắt đều đỏ lên, phẫn hận nhìn ác ma cao cao tại thượng trước mắt này. “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ngươi thế nào lại hại chết Tại Trung! Ta muốn giết ngươi!!”

 

 

“Giết ta? Ngươi có bản lĩnh gì mà giết ta?” Nam nhân đột nhiên cười rộ lên, xuất ra một khẩu súng nhắm vào mẹ Duẫn Hạo, sau đó ‘Pằng’. Trò chơi rốt cục tạm dừng.

Cả thế giới đều như bị một tiếng súng như vậy làm cho ngưng đọng, đó là thế nào cảnh tượng, đó là như thế nào máu tươi nóng ấm diễm lệ?

 

 

“Mẹ!!– a –”

 

 

Nam nhân thanh âm lãnh khốc: “Ngươi là một kẻ yếu đuối như vậy, cũng chỉ có thể  trơ mắt nhìn người ngươi yêu thương nhất chết ở trước mặt ngươi, có thể làm sao bây giờ? Ha ha, kẻ yếu.” Sau đó nói với thuộc hạ: “Các ngươi đem hắn ném vào chỗ huấn luyện sát thủ.”

 

 

Tại Trung đã chết, mẹ cũng đã chết……

Duẫn Hạo ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống, ngay cả dũng khí khóc cũng không có. Nếu mình không phải là kẻ yếu như thế thì tốt rồi, như vậy Tại Trung sẽ không chết, mẹ cũng sẽ không chết.

 

 

Ngồi ở chỗ huấn luyện sát thủ, Duẫn Hạo ánh mắt lạnh như băng nhìn vào đám người trước mắt, bọn nam hài này tuổi tác cùng mình cũng không khác biệt mấy. Bọn họ vì vài cái bánh bao mà đánh nhau, thậm chí giết đối phương. Đây là trở thành sát thủ cửa thứ nhất, kẻ yếu sẽ bị đào thải, chết ở chỗ này. Cho nên vì sống sót, bọn họ đều phải giết chết đối phương để đạt được mục đích. Tại đây có rất nhiều đứa nhỏ, nhưng chỉ có ba đứa có thể trở thành sát thủ, hơn nữa nơi này cũng chỉ là một nơi huấn luyện. Duẫn Hạo không biết còn có bao nhiêu nơi khác thành lập nơi huấn luyện tàn ác như vậy.

 

 

Hắn nhìn đến có một đứa nhỏ so với hắn còn lớn hơn cướp được một cái bánh bao, ngồi ở cách hắn không xa bắt đầu đứng lên ăn, lại hoàn toàn không biết phía sau có một đứa nhỏ khác đang giơ lên một cục đá, hướng hắn chơi xấu. Duẫn Hạo không đành lòng lại nhìn thấy máu, bản năng nổi lên tình cờ đẩy đứa nhỏ đang cầm cục đá ra. Đứa nhỏ đang cắn bánh bao kia lập tức quay đầu, giơ lên một khối đá lớn khác hướng người muốn công kích mình đập.

 

 

Tảng đá nện vào đứa nhỏ bị Duẫn Hạo xô kia, đứa nhỏ kia nằm trong vũng máu, động đậy vài cái rồi không nhúc nhích nữa. Duẫn Hạo sợ hãi té ngồi dưới đất, vì sao lại như vậy? Hắn lui đến góc sáng sủa.

 

 

Đứa nhỏ lấy được bánh bao kia dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, xé một nửa chiếc bánh bao ra cho hắn, “Cám ơn.” Sau đó tránh ra.

Tiếp theo có một đứa nhỏ khác hướng nơi này đi tới lấy bánh bao của đứa nhỏ kia, xong nói cái gì. Này giờ mới nhận ra, bọn họ không giống những đứa trẻ khác luôn đối địch nhau. Đứa nhỏ kia trong tay cũng cầm một cái bánh bao, hắn cũng là người thắng.

 

 

Duẫn Hạo nhìn nửa bánh bao trong tay, hốc mắt nóng lên, nhét vào miệng nghẹn ngào đứng lên. Hắn thế này mới thực sự cảm giác được mình đã lâu chưa ăn cái gì, thật lâu cũng không hiểu được chiếc bánh bao này có mùi vị gì nữa, nước mắt Duẫn Hạo không ngừng trào ra.

 

 

“Mới tới, ngươi tên là gì?” Đứa nhỏ cầm bánh bao kia lại đi tới, phía sau là một đứa nhỏ khác.

Duẫn hạo ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt hồng hồng: “……. Duẫn Hạo……. Trịnh Duẫn Hạo…….”

 

 

“Ta gọi là Hàn Canh, đây là Phác Hữu Thiên. Uy, ngươi có muốn sống đi ra ngoài ko?” Hàn Canh lại bắt tay sau đó nhét nửa cái bánh bao khác vào trong tay Duẫn Hạo, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, “Sát thủ chỉ có thể có ba người, mà chúng ta vừa vặn là ba người.”

 

 

“Còn sống…… Đi ra ngoài?” Duẫn Hạo nắm chặt cái bánh bao trong tay, ngoại trừ vết bẩn trên mặt tất cả còn lại chỉ là nước mắt .

 

 

“Đúng vậy, chúng ta ba người còn sống đi ra ngoài. Giết sạch người khác, như vậy chúng ta mới có thể sống sót đi ra ngoài.” Phác Hữu Thiên so với Duẫn Hạo còn nhỏ hơn một chút, nhưng từ ‘Giết sạch’ được nói ra như một thói quen như vậy làm cho Duẫn Hạo bỗng chốc run lên.

 

 

Hàn Canh đè lại bả vai Duẫn Hạo: “Nếu không muốn trở thành kẻ yếu mà ở trong này bị người khác giết chết, thì sẽ phải giết chết người khác. Ngươi nếu muốn sống, nhất định phải học giết người!”

 

 

Kẻ yếu? Ánh mắt Duẫn Hạo sáng lên một chút, hắn nghĩ đến Tại Trung, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến bọn họ như thế nào mà chết đi ……. Duẫn Hạo dùng sức gật gật đầu, tay nắm thành quyền, làm cho những mạch máu nhỏ nổi lên.

 

 

Bóng tối không đáng sợ, nhưng một khi đã bộc lộ sự đáng sợ thì ngươi không thể nào khống chế được nó. Chờ đến thời điểm khi ngươi đủ mạnh, ngươi chính là bóng tối, là chúa tể thế giới này. Từ hôm nay trở đi, Trịnh Duẫn Hạo yếu đuối trước kia đã không còn tồn tại.

[TRUNG VĂN YUNJAE] CHÍCH ÁI – CHƯƠNG 13

Chương 13:

Tại Trung bất an ngồi trong phòng, không ngừng cầu xin trời xanh phù hộ cho Xương Mân có thể tìm được đường sống trong chỗ chết: “Xương Mân, nhất định phải còn sống!” Đúng lúc này, một bóng đen đứng phía sau Tại Trung, ôm cổ y, Tại Trung vừa định kêu cứu, người sau lưng y ghé vào lỗ tai y gọi: “Tại Trung, là ta.” Nghe được âm thanh quen thuộc, Tại Trung nước mắt vỡ đê, ôm lấy Xương Mân khóc lớn lên: “Xương Mân, đi mau, Duẫn Hạo hắn muốn giết ngươi! Đi mau đi!” “Không có việc gì, ta sớm đã biết rồi.”

Xương Mân vẻ mặt bình tĩnh nói xong, Tại Trung có chút lo lắng nhìn Xương Mân, “Làm sao bây giờ?” Xương Mân nhìn Tại Trung: “Tại Trung, theo ta đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này được không? Rời hoàng cung, đi nơi nào cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này, được không?” Rời đi? Điều này có nghĩa gì, rời khỏi Hoàng Thành, rời khỏi ca ca thương yêu mình nhất, còn có Duẫn Hạo, cùng duẫn Hạo vĩnh viễn không gặp lại! Tại Trung không dám tưởng tượng, rời khỏi nơi này rồi mình sẽ biến thành cái dạng gì.

“Ngươi không muốn sao?” Một bên chính là người mình yêu thương nhất, một bên lại là người sẵn sàng vì mình mà từ bỏ hết thảy, Kim Tại Trung, ngươi làm cái gì mà có thể xứng đáng để cho bọn họ làm như vậy? Tại Trung vô lực hướng về phía Xương Mân gật gật đầu, “Ân, chúng ta rời đi đi.”

Duẫn Hạo không thương y, ở lại nơi này có ích lợi gì, y phải rời khỏi nơi này, nơi đã làm cho y thương tổn. “Chúng ta hiện tại làm thế nào mà ra khỏi cung đây?” Đang cùng Xương Mân nghĩ ra cách để ra khỏi cung, một thanh âm vang lên: “Chủ tử, Vương gia, hãy để Sương nhi giúp ngài!”

“Sương nhi?” Xương Mân nhìn Sương nhi, “Nô tỳ biết có một nơi có thể ra khỏi cung mà rất ít người biết, dọc theo đường nhỏ là có thể lập tức ra khỏi thành! Chủ tử mau cùng nô tỳ đi thôi.” Nguyên lai Sương nhi muốn giúp bọn hắn, Xương Mân ôm Tại Trung tránh khỏi quan sát của thị vệ, theo sát phía sau Sương nhi “Chính là nơi này, ra cửa cung cũng là thoát khỏi Hoàng thành. Đúng rồi, nơi này có một ít vàng bạc cùng trang sức, trên đường nhất định cần dùng đến.” Sau đó nói với Xương Mân: “Vương gia, chủ tử đang mang thai cần phải cẩn thận, xin ngài nhất định phải hảo hảo chiếu cố y.”

Sương nhi nói xong lau lau nước mắt, ánh mắt có chút bi thương. “Không thể, Duẫn Hạo sẽ không bỏ qua cho ngươi, Sương nhi, chúng ta cùng nhau đi, được không?” Sương nhi không thể ở lại nơi đó, thuận theo tính cách của Duẫn Hạo hắn chắc chắn sẽ giết nàng. “Nô tỳ không đi, chủ tử, Sương nhi thật cao hứng vì có thể được hầu hạ người. Chủ tử là người tốt, nô tỳ không bỏ lại các tỷ muội trong Thánh Tuyết điện được, nô tỳ đi rồi các nàng sẽ thế nào?”

“Sương nhi…” Tại Trung không đành lòng nhìn nữ tử thiện lương đã theo mình trong một năm qua, “Cám ơn ngươi, Sương nhi…”“Còn có, chủ tử, ngài nhất định phải hạnh phúc!” “Ân…” Tại Trung gật đầu, Xương Mân cảm kích liếc mắt nhìn nữ nhân đã đi xa, biến mất trong bóng tối.

“Kim Tại Trung đâu, người đâu?!” Duẫn Hạo đi vào Thánh Tuyết điện lại không thấy Tại Trung, tức giận nhìn một đám nô tài đang quỳ trên mặt đất: “Nói! Người kia đâu?” Những người đó sợ tới mức thở cũng không dám thở. Sương nhi ngẩng đầu: “Hoàng Thượng, Vương phi cùng Vương gia đã ly khai, không bao giờ trở lại nữa!” “Ngươi nói cái gì!?” Duẫn Hạo nổi nóng, Thẩm Xương Mân cư nhiên dám trốn trở về đem Tại Trung mang đi! Sương nhi nghĩ rằng, chết thì chết dù sao là vì hạnh phúc của chủ tử mà hy sinh cũng không có gì phải tiếc nuối, “Là nô tỳ giúp bọn họ rời đi, ngài muốn giết thì cứ giết một mình nô tỳ, xin Hoàng Thượng buông tha những người khác.” Sương nhi không biết vì sao lại có dũng khí dám chống đối lại Thiên tử.

“Hảo, muốn chạy trốn, vậy thì để xem bọn họ có thể hay không chạy thoát khỏi lòng bàn tay trẫm!” Duẫn Hạo phẫn nộ ly khai Thánh Tuyết điện, Sương nhi ở trong lòng mặc niệm: “Vương gia, ngài nhất định phải mang Vương phi rời đi, việc Sương nhi có thể làm cũng chỉ đến đây thôi”. Tại Trung rúc vào trong lòng Xương Mân, bọn họ đã đi hết mấy ngày đường, sợ duẫn Hạo sẽ đuổi theo. 

Cả ngày bôn ba làm cho Tại Trung mệt đến cực điểm, Xương Mân nhìn sắc mặt trở nên trắng bệch của Tại Trung, đau lòng nói: “Đợi lát nữa hãy đi tiếp, chúng ta tìm nơi nào để dừng chân đã, được không?” Tại Trung suy yếu gật đầu. “Tại Trung, tỉnh tỉnh?” Tại Trung mơ mơ màng màng, Xương Mân sờ sờ trán, không tốt, phát sốt rồi! Làm sao bây giờ, không thể lại đi tiếp nữa, như vậy cơ thể Tại Trung sẽ chịu không nổi.

Cách đó không xa vừa vặn có một thôn trang nhỏ, chỉ có thể như vậy. Xương Mân ôm Tại Trung gõ cửa nhà một hộ dân: “Có người không? Làm ơn mau mở cửa!” Xương Mân trong lòng nóng như lửa đốt, “Ai vậy?” Mở cửa là một vị lão phụ nhân, “Đại nương, nương tử ta bị nhiễm phong hàn, cầu người cứu y!” “A, mau vào đây!” “Hảo, xin cảm tạ!” Xương Mân vội vàng ôm Tại Trung vào nhà nhân gia kia. “Nàng không có việc gì, ngươi tiểu tử này thật là, bụng nương tử ngươi đã lớn như vậy rồi còn bắt nàng đi theo chịu khổ, thật không hiểu ngươi làm tướng công của nàng như thế nào!”

“Là là là…” Xương Mân lúng túng nói, nhìn người nằm ở trên giường, đã làm cho y chịu khổ rồi. “Đại nương, người có thể cho chúng ta ở lại chỗ này khôngg, ta việc gì cũng có thể làm được, ta chỉ mong có thể hảo hảo chiếu cố nương tử của ta.” Hiện tại, Tại Trung sẽ không chịu nổi mệt nhọc, nói xong hắn đang muốn quỳ xuống. “Nói gì vậy? Trong thôn của ta có mấy chục hộ dân, trong nhà cũng chỉ có ta cùng lão công, hiện tại hai người các ngươi đến đây vừa vặn có thể làm bạn. Ta cũng thích vị cô nương xinh đẹp này.” Xương Mân nghĩ rằng đem Tại trung trở thành nữ nhân cũng tốt.

 “Cám ơn đại nương!” Như thế sẽ tốt hơn cho thân thể Tại Trung  nhiều, bọn họ sẽ ngụ ở thôn trang nhỏ này. Xương Mân mỗi ngày giúp thôn nhân lên núi đốn củi,mọi người đều thích tên tiểu tử tuấn mỹ cần cù này, cũng đều biết đây là hai vị khách nhân của lão Tôn gia. Hắn có một vị nương tử ôn nhu xinh đẹp, còn mang một đứa nhỏ, mỗi ngày chờ hắn về nhà ăn cơm, những nam nhân trẻ tuổi khác trong thôn đều rất hâm mộ, cầu mà không được.

Xương Mân vừa vào cửa liền kêu:“ Tôn đại gia, tôn đại nương, ta đã trở về!” “Đã về rồi!” Tôn đại gia cười tủm tỉm nhìn tiểu tử này. “Ân.” Xương Mân buông mọi đồ vật, vào nhà uống liền mấy ngụm nước, Tại Trung từ buồng trong đi ra giúp hắn lau mồ hôi, “Xem ngươi kìa, mệt đến thế này.” Làm Xương Mân ngây ngô cười một cái.

Hôm nay, Xương Mân như bình thường trở về nhà, thấy vài người đang ở cửa lôi kéo Tôn đại gia, vội vàng tiến lên đẩy những người đó ra, “Các ngươi đang làm cái gì, khi dễ một lão nhân gia!” Tên ác bá hướng Xương Mân mắng: “Ngươi là cái quái gì? Dám quản chuyện của bổn đại gia!”

Xương Mân áp chế lửa giận trong lòng nói: “Ta là con của hắn!” “Con? Tốt lắm, ngươi đã là con của hắn vậy thì lão nhân này nợ ta một nghìn lượng, lập tức trả cho bổn đại gia! Bằng không ta liền cáo quan!” Tôn đại đảo quanh hai mắt: “Lý gia, tiểu nhân chỉ mượn mười lượng a.” “Phế vật, nói cái gì, tiền lãi đã tăng lên thành một nghìn lượng rồi a!” “Ngươi…”

“Làm sao vậy?” Nghe được là thanh âm của Tại Trung, Xương Mân cả kinh, không tốt. Quả nhiên, trong đám người liền lập tức có người phát ra tiếng hút khí, tên Lý ác bá kia nhìn người trước mắt đẹp không gì sánh nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm, lại nhìn kỹ, mỹ nhân kia dù mặc quần áo vải thô, tóc dài chỉ được một cây trâm gỗ bình thường giữ lại, nhưng lại hé ra nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.

Cánh tay dài trắng nõn vỗ về bụng, hiển nhiên là đang mang thai. Nhìn mỹ nhân như vậy, Lý ác bá thầm nghĩ muốn đem mỹ nhân này chiếm làm của riêng. Xương Mân nhìn Lý ác bá nhìn trộm Tại Trung như vậy, thật muốn giết chết hắn! Hắn kìm nén tức giận, đem Tại Trung bảo vệ ở sau người.

Tại Trung cũng thấy được trong hắn không có ý tốt, Lý ác bá mở miệng nói: “Trong vòng 3 ngày nếu như không trả được ngân lượng, vị mỹ nhân kia liền thuộc về bổn đại gia!” Hừ, xem ra các ngươi cũng không kiếm được, mỹ nhân sớm hay muộn cũng sẽ là của ta, nói xong nghênh ngang mà rời đi.

“Tiểu Tại nha, Tôn đại gia thực xin lỗi ngươi. Tên Lý ác bá kia thường xuyên cường thưởng dân nữ, cũng không biết đã hủy bao nhiêu nữ tử trong sạch. Nếu không, ngươi cùng tiểu Mân vẫn là nên đi thôi, cũng không thể làm cho Tiểu Tại bị tội, chúng ta đều đã già rồi, chết cũng đáng!” Tôn đại gia oán hận nói xong, Tại Trung giữ chặt tay hắn: “Cái này làm sao có thể được, ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta làm sao có thể làm như vậy. Sẽ có biện pháp.” Ngước lên nhìn Xương Mân một cái, Xương Mân nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp .”

Đỡ Tại Trung trở về phòng, sau đó lấy ra những đồ vật Sươngnhi đưa, ít nhiều vẫn còn giá trị, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Xương Mân lấy ra miếng ngọc bội mình hay đeo bên người, “Cầm nó hẳn là đủ rồi.” Tại Trung kinh ngạc nói: “Này…Này không phải, bảo vật gia truyền của Thẩm gia sao, làm sao có thể?” Xương Mân ôm Tại Trung: “Này có là gì đâu? Với ta mà nói ngươi mới là quý giá nhất.”

Xương Mân đem mấy thứ này đến trấn trên cầm, có đủ một nghìn lượng. “Hoàng Thượng, đã tìm được hành tung của Xương Mân!” “Ở đâu?” “Ngay tại…” Hảo, Kim Tại Trung, Thẩm Xương Mân, trẫm xem các ngươi còn có thể trốn tới khi nào.

Bông tuyết_Part 4

Ngồi trên xe bus, Tại Trung chống cằm xem những hạt tuyết bên ngoài cửa sổ. Trong lòng chậm rãi ôm gói khoai lang to nóng hầm hập, hớn hở cười.

Mẹ Tại Trung sờ sờ mái tóc đen của cậu hỏi:“Đứa nhỏ ngốc cười cái gì vậy?”

“Mẹ, ngươi nói xem Duẫn Hạo khi nhìn thấy gói khoai lang này sẽ thực vui vẻ a? Ha ha, đều là do chính Tại Trung nướng.” Tại Trung đứng bên ngoài nhà cả một ngày đều là để nướng khoai lang, rốt cục cũng được gói khoai lang nướng to này, cũng không tệ lắm a,“Xe có thể đi nhanh chút là tốt rồi, bằng không Duẫn Hạo sẽ ăn khoai lang nguội a! ” Oán giận, nhưng khóe mắt tất cả đều là tràn đầy ý cười, một bàn tay sờ sờ giá chữ thập ở giữa ngực mình, Tại Trung hít một hơi thật sâu. Thực sự rất muốn nhanh một chút về nhà để nhìn thấy Duẫn Hạo.

Tuyết tựa hồ rơi có chút lớn, trên đường cũng kết băng. Lái xe cũng chạy xe thật chậm, e sợ sẽ có sự cố.

Tại Trung xoa xoa mắt, tựa vào trên người mẹ, nhắm mắt lại. Làn da trắng nõn cùng với khuôn mặt có chút ửng đỏ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong tay còn gắt gao ôm túi khoai lang kia, bỗng nhiên bên tai bắt đầu ồn ào, chính là cảm giác được toàn bộ xe tựa hồ đều bắt đầu xoay tròn, có va chạm thật lớn, mẹ ôm chặt cậu, toàn bộ thân mình che chở cậu.

Trong xe là tiếng la hoảng sợ …… Tại Trung cảm thấy không mở mắt ra được, chung quanh có một cảm giác khó hiểu……

Chờ đến thời điểm Duẫn Hạo tỉnh lại, hắn đang ở trong một căn phòng tối om. Theo nơi lạnh như băng đứng lên, Duẫn Hạo có chút sợ hãi nhìn cảnh vật đổ nát chung quanh.

“A! Van cầu ngươi, đừng đánh nữa!” Là thanh âm của mẹ!! Duẫn Dạo nghe thấy tiếng động cách một vách tường.

“Mẹ!! Mẹ!! Ngươi ở bên trong sao?! Mẹ!! Ta là Duẫn Hạo!! Ngươi mau mở cửa!!” Duẫn Hạo hô to, chỉ nghe bên trong đột nhiên an tĩnh lại, ngay sau đó, có một nam nhân mặc quần áo màu đen mở cửa, đem Duẫn Hạo túm lấy ném vào bên trong. Duẫn Hạo đau đớn cắn môi, lại nhìn đến mẹ ở một bên, sớm đã bị đánh không còn ra bộ dạng gì.

“Mẹ! Mẹ!” Duẫn Hạo đem mẹ ôm vào trong lòng nhỏ gầy của mình, đối với nam nhân mặc hắc y phục lớn tiếng nói, “Các ngươi không được đánh mẹ ta!”

“Duẫn Hạo…….” Thanh âm nghẹn lại, nàng trên mặt lộ ra một tia cười khổ, cuối cùng đối với hắc y nam nhân ngồi sau mặt nam nhân trung niên anh tuấn nói, “Văn kiện ta là thật sự không biết đặt ở chỗ nào. Nhưng là, ta chỉ biết, Duẫn Hạo là con ngươi. Hắn không phải con của ca ca ngươi, ca ca ngươi chưa từng chạm qua ta. Duẫn Hạo là con ngươi, cho nên, mặc kệ như thế nào, ngươi buông tha hắn đi.”

Duẫn Hạo kinh ngạc nhìn mẹ của mình, lại nhìn nhìn nam nhân đã trầm mặc hồi lâu rồi đứng lên đi tới, lại vội vàng ôm chặt mẹ, bất mãn trừng mắt nhìn nam nhân này.

“Con ta?” Nam nhân nắm cằm Duẫn Hạo, Duẫn Hạo kinh hô lên một tiếng đau đớn.

Vung tay, nam nhân lạnh lùng nói: “Ác ma chỉ cần một là đủ rồi, huống hồ, con ta là một kẻ yếu đuối như vậy, ta cũng không cần thừa nhận hắn là con ta.” Tay kia thì tiếp nhận một cáivật nhỏ từ bàn mà thuộc hạ đưa qua, “Ta chỉ là thí nghiệm độ trung thành của ngươi. Văn kiện ngươi cư nhiên đặt trên người nữ nhân chẳng biết gì này, bất quá, không có gì là Đông Thần chúng ta lấy không được.”

“Ngươi…… Ngươi đã làm gì nàng ta? Nàng ta cái gì cũng không biết, nàng ta là vô tội!” Mẹ Duẫn Hạo cơ hồ là hoảng hốt đi lên bắt lấy một chân của nam nhân, quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng rất chật vật.

“Nữ nhân kia cùng đứa con trai mười tuổi của nàng, toàn bộ đều đã chết trong vụ tai nạn xe cộ rồi. Xe nổ mạnh, đâm xuống sông băng.” Nam nhân ý bảo thuộc hạ đem ra tờ báo đặt bên người nàng. Duẫn Hạo không thể tin được nhìn vào tờ báo số sáng hôm nay, mắt muốn chớp cũng không dám chớp một chút. Bởi vì trên mặt viết ‘Ngày hôm qua chạng vạng 5 giờ sáng, một chiếc xe bus cùng một chiếc xe hơi đen đâm vào nhau rơi xuống sông. Toàn bộ đều tử vong, chỉ có một nam hài mười tuổi tên là Kim Tại Trung ở trên xe rơi xuống sông sau đó mất tích, trước mắt cảnh sát còn đang tìm kiếm…….’

Mất tích? Là nói cái gì?